Tru tiên 2 - chương 75

Tru Tiên 2 – Chương 75: Tang thương

Đứng yên trong đêm, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy không có đến một điểm sáng, khắp bốn phương tám hướng đều là một mảnh tối đen vô biên vô hạn. Quỷ khóc từng hồi, quỷ ảnh lập lòe, từng màn đáng sợ kia phảng phất như tái hiện trước mặt, thân hình đỉnh thiên lập địa của quỷ vương, cặp cự nhãn hung lệ, bỗng nhiên lại biến thành một đôi mắt rồng nhiếp hồn đoạt phách, một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa như muốn xé rách trời cao, phảng phất sét nổ bên tai, khiến hắn như muốn thịt nát xương tan, thống khổ vạn phần.

Vương Tông Cảnh “A” một tiếng ngồi bật dậy, toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, ngực không ngừng phập phồng, thở hổn hển từng ngụm.

“Ngươi đã tỉnh a.” Một tiếng thăm hỏi nhàn nhạt từ một bên phòng truyền đến, Vương Tông Cảnh lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn lại, nhưng ngay sau đó lại ngẩn ra, chỉ thấy trong phòng để một tủ sách, trên bàn đốt một ngọn đèn dầu, đương kim Thanh Vân chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài ngồi bên ngọn đèn, sắc mặt thong dong lạnh nhạt, đang viết gì đó trên tờ giấy trắng, ngay cả khi hỏi Vương Tông Cảnh tựa hồ cũng không ngẩng đầu lên.

Vương Tông Cảnh dạ một tiếng, thấy Tiêu Dật Tài nhất thời không có ý tứ tiếp tục nói chuyện, liền ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, đánh giá một phen. Chỉ thấy trước mắt là một căn phòng rộng rãi, trừ chiếc bàn Tiêu Dật Tài đang ngồi, bên cạnh và cả bức tường sau lưng đều bày các giá sách, phía trên là đủ loại sách vở, cổ thư, trong không khí tản ra mùi hương nhàn nhạt.

Thoạt nhìn, giống như là một thư phòng.

Mà lúc này Vương Tông Cảnh đang nằm trên một chiếc giường gỗ, cũng là dựa vào vách tường, bất quá được kê cạnh cửa, giờ phút này cánh cửa đang đóng chặt, trong phòng cũng chỉ có Vương Tông Cảnh cùng Tiêu Dật Tài hai người.

“Nơi này là thư phòng trên Ngọc Thanh điện, ngươi cùng Trương Tiểu Đỉnh ở trong dị cảnh đã mệt mỏi quá mức, nguyên khí hao tổn, nếu không cẩn thận khôi phục, chỉ sợ ảnh hưởng tới căn cơ, cho nên ta mới mang ngươi lên Thông Thiên Phong.” Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: “Dĩ nhiên, chuyện này cũng không có mấy người biết đến.”

Vương Tông Cảnh “Nga” Một tiếng, đối với Tiêu Dật Tài không khỏi cảm kích, mặc dù nhìn vị Tiêu chân nhân này thần sắc lạnh nhạt, nhưng hắn làm chuyện đó cũng là vì muốn tốt cho mình, liền đứng lên hướng Tiêu Dật Tài thi lễ một cái. Tiêu Dật Tài liếc hắn, nói:“Không phải đa lễ, nghỉ ngơi đi.”

Vương Tông Cảnh đáp ứng một tiếng, ngồi xuống mép giường, nói: “Chân nhân, ta ngủ như vậy đã bao lâu?”

Tiêu Dật Tài viết xong chữ cuối cùng, đem trang giấy đầy chữ để một bên, dùng cái chặn giấy bằng ngọc xanh cẩn thận đặt lên, sau đó lại lấy ra một tờ giấy trắng bắt đầu viết chữ, đồng thời trong miệng nói: “Hai ngày rồi.”

“Những hai ngày……” Vương Tông Cảnh lắc đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, liền vội vàng hỏi: “Chân nhân, vậy còn Tiểu Đỉnh đâu rồi, hắn ra sao?”

Tiêu Dật Tài ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục viết chữ, thản nhiên nói: “Hắn đã được cha mẹ dẫn về Đại Trúc Phong, có một đám người tranh nhau chăm sóc, so với ngươi cũng không kém hơn là bao, ngươi không cần lo lắng nhiều.”

Vương Tông Cảnh đỏ mặt, nghĩ thầm cũng đúng là như thế, liền câm miệng không có tiếp tục hỏi tiếp, Tiêu Dật Tài vẫn cúi đầu viết chữ, nhìn hắn tư thế ngồi cao ngất, chữ viết nhìn từ xa cũng cực kỳ tuấn dật, quả thật không phụ hai chữ “Dật Tài” trong tên.

Vương Tông Cảnh đợi một lát, thấy Tiêu Dật Tài cũng không có ý lập tức nói chuyện, bản thân mình ngồi không cũng không có gì nói, liền nhẹ nhàng đứng dậy, tùy ý nhìn ngắm những giá sách. Sách trong phòng rất nhiều, trong đó nhiều nhất chính là các kinh điển đạo gia: Đạo Đức Kinh, Hoàng Đình Kinh, Nam Hoa Kinh, Bão Phác Tử, Ngụy Bá Dương, Chu Dịch Tham Đồng Khế,… cơ hồ không gì không có. Ngoài ra, cũng có không ít bàng môn tạp thư, thiên văn địa lý nhân vật phong tục, thậm chí cả bản sao cuốn Thần Ma Chí Dị miêu tả thiên địa vạn vật, kỳ trân dị bảo, chim quý thú lạ cũng có trong đó.

Dào dạt lộng lẫy, nhưng nhìn tên những cuốn sách lại có một loại cảm giác như lâm vào biển sách khôn cùng. Vương Tông Cảnh thấy vậy hoa cả mắt, nhưng trong lòng thì dâng lên lòng hiếu kỳ, chính lúc này, lại nghe thấy tiếng Tiêu Dật Tài từ phía sau truyền đến: “Lần đi vào dị cảnh này, ngươi đã làm rất tốt.”

Vương Tông Cảnh vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Tiêu Dật Tài trong lúc vô tình lại viết xong một trang giấy, lần nữa đem đặt bên cạnh, sau đó đặt chiếc bút lông trong tay xuống, vuốt vuốt cổ tay, mắt hướng về chồng giấy dày cộp nặng nề kia, cũng không biết hắn viết cái gì mà viết nhiều như vậy vẫn chưa xong.

Tiêu Dật Tài ánh mắt chớp động, nhất thời cũng không có tiếp tục viết, trầm mặc một lát, lại nói: “Lần này sở dĩ có thể mở được dị cảnh, là bởi ta trong bổn môn cấm địa Huyễn Nguyệt Động Phủ đã nhận được một món kỳ bảo tên là Mãng Cổ Thận Châu, bảo vật này có thần thông biến hóa vô cùng, quỷ thần khó lường, trong đó lợi hại nhất chính là lấy cường đại pháp lực gia trì để khai mở dị cảnh.”

Vương Tông Cảnh nhất thời có chút mơ hồ, không rõ tại sao Tiêu Dật Tài đột nhiên nói những điều này với mình, nhưng trong lòng hắn từ trước đến giờ đối với Tiêu Dật Tài đều hết sức tôn kính, liền kính cẩn lắng nghe.

Tiêu Dật Tài thần sắc nhàn nhạt, giống như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn: “Ngoài ra, trong dị cảnh do Mãng Cổ Thận Châu mở ra còn có hai mặt âm dương, chia ra làm ‘Thực cảnh’ cùng ‘Hư cảnh’, trong hư cảnh mặc dù phải tao ngộ nhiều thử thách sinh tử hiểm trở, nhưng dù có bỏ mạng, cũng bất quá chỉ là hư ảnh, khi hư cảnh triệt hồi, tự nhiên có thể yên bình thoát ra, trừ chút ít thương tổn nặng nhẹ, còn tính mạng thì không phải lo. Thực cảnh thì bất đồng, nói thật ta đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn nắm giữ được nó, thực cảnh đến tột cùng thông đến nơi nào, chỉ biết trong đó cực kỳ hung hiểm, không thể xem nhẹ, hơn nữa nếu ở trong thực cảnh trọng thương hay tử vong, đó chính là thật sự chết đi, không sống lại được.”

Vương Tông Cảnh nhíu mày, càng nghe, sắc mặt càng trở nên khó coi, nhìn về phía Tiêu Dật Tài, thanh âm không biết làm sao có chút khàn khàn, nói: “Tiêu chân nhân, chẳng lẽ, chẳng lẽ địa phương về sau chúng ta tiến vào là……”

Tiêu Dật Tài nhàn nhạt cắt đứt lời hắn, nói: “Đúng vậy, tất cả các cảnh thảo nguyên núi non đều là hư cảnh, nhưng trong tất cả mọi người, chỉ có ngươi cùng Tiểu Đỉnh chẳng biết tại sao lại lạc vào thực cảnh. Cho nên ta mới nói, lần này các ngươi có thể thuận lợi còn sống, thật sự là may mắn vô cùng.”

Vương Tông Cảnh ngây người như phỗng, nhưng trong lòng một phen hoảng sợ, nhớ lại đủ loại quỷ dị khó lường trong thực cảnh, mấy lần mình và Tiểu Đỉnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu chết thì đã thành chết thật rồi, giờ nhớ lại thật khiến người ta kinh hồn khiếp vía.

“Cho nên mới nói, so với những đệ tử tranh đoạt Thanh Mộc Lệnh trong hư cảnh thì hai người các ngươi tiến vào thực cảnh có thể bình yên trở về, kinh qua nhiều hung hiểm, riêng lấy điểm này mà nói, lần khảo nghiệm này ta thấy các ngươi đã vượt qua tất cả người khác.” Tiêu Dật Tài nhìn hắn, chậm rãi nói.

Vương Tông Cảnh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, bất kể như thế nào, có thể được chưởng giáo chân nhân khẳng định, đối với hắn mà nói chính là điều đáng mừng nhất. Chẳng qua Tiêu Dật Tài lại trầm mặc chốc lát, tiếp tục nói: “Bất quá những lời khi trước ta đã nói với ngươi, hẳn ngươi còn nhớ rõ chứ?”

Vương Tông Cảnh trên mặt bỗng nhiên xẹt qua một tia ảm đạm, chậm rãi cúi đầu, nhưng ngay sau đó vừa cười cười, vừa ngẩng đầu lên nói: “Dạ, ta nhớ rất rõ ràng, bất kể một năm này ta làm tốt như thế nào, cuối cùng vẫn không thể chiến thắng trong hội thi Thanh Vân, chính thức bái nhập làm Thanh Vân môn hạ.”

Tiêu Dật Tài giờ phút này đã lại lấy ra một tờ giấy trắng bắt đầu viết chữ, nghe được những lời của Vương Tông Cảnh, tay cầm bút khẽ dừng lại một chút, ngay sau đó lai tiếp tục đưa bút như nước chảy mây trôi, đồng thời trong miệng nói: “Ngươi hiểu là tốt rồi, ban đầu ta vốn không muốn cho ngươi làm náo động, âm thầm dạy ngươi năm năm, chờ ngươi học có sở thành, sẽ đi làm đại sự, thế nhưng là……”

Hắn nói đến đây, hai đầu lông mày bỗng nhiên xẹt qua một tia kiên định, đồng thời thần sắc nhiều hơn một phần nghiêm nghị, giương mắt nhìn về Vương Tông Cảnh đang đứng đó, nói: “Nhưng là hôm nay sự tình có biến, ước hẹn năm năm dĩ nhiên không thành, những chuyện ta muốn ngươi làm, từ bây giờ sẽ phải bắt đầu.”

Vương Tông Cảnh cả kinh, nhưng chỉ thấy Tiêu Dật Tài ánh mắt lấp lánh, nhìn thẳng vào mình, đồng thời chỉ nghe hắn nói: “Ta biết như vậy quả thật quá mức làm khó ngươi, xem ngươi tuổi còn nhỏ mà đã phải mang gánh nặng trên vai, ta cũng không đành lòng, cho nên nếu ngươi không muốn đi, ta tuyệt sẽ không ép ngươi, ước hẹn ngày xưa, coi như hết hiệu lực là được.”

Vương Tông Cảnh khẽ nheo mắt lại, chỉ thấy Tiêu Dật Tài sắc mặt thong dong lãnh đạm, không hề có ý đùa giỡn, trong lòng hơi loạn, chẳng qua sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Không sao, chẳng qua là chuyện nên làm, nói trước năm năm thôi.”

Tiêu Dật Tài ánh mắt đột nhiên chợt lóe, tựa như ngọn đèn dầu trong đêm đen vụt sáng, sau đó lại chậm rãi cúi đầu, múa bút thành văn, nhưng trong mắt không giấu được một tia mừng rỡ xẹt qua.

Sau một lúc lâu, chỉ nghe hắn bỗng nhiên lại lẳng lặng nói: “Nếu như thế, có một việc muốn ngươi lập tức đi làm.”

“A, là cái gì?”

“Ta muốn ngươi thay ta đi giết một người, vốn định để năm năm sau mới cho ngươi đi giết hắn, nhưng năm năm ước hẹn đã cho thôi, liền ngay tại lúc này đi.”

Vương Tông Cảnh từ từ ngẩng đầu lên, con mắt âm u nhìn về ngọn đèn dầu trong góc, rất sáng, rất sáng, chốc lát sau, hắn bỗng nhiên lại cười cười, trọng trọng gật đầu, nói:

“Tốt.”

Đọc tru tiên 2 chương 75 online

Mấy ngày sau, trong Thanh Vân biệt viện.

Tuyệt đại đa số đệ tử tham gia hành trình đi vào dị cảnh cũng đã trở lại Thanh Vân biệt viện, đúng như Tiêu Dật Tài nói với Vương Tông Cảnh, các đệ tử mạo hiểm trong hư cảnh, mặc dù bởi vì ngoài ý muốn bị những quái thú kỳ dị công kích nhưng cuối cùng sau khi dị cảnh đóng lại, cũng không một ai chân chính tử vong, mặc dù nhiều kẻ thụ thương, nhưng đối với Thanh Vân môn mà nói cũng không tính là việc khó gì, cũng có một số ít người tâm chí mềm yếu bị những yêu thú đáng sợ kia làm cho hoảng loạn, cho đến khi ra ngoài thần chí vẫn còn chút mê mang, hoàn toàn ngoài dự liệu mọi người, bất quá loại người tâm chí quá mức yếu kém như vậy, bản thân cũng không thích hợp tu luyện đạo pháp, tự nhiên không mấy ai để ý.

Mà trong thời gian diễn ra hành trình dị cảnh, nghe nói có tin đồn rằng tại Thanh Vân biệt viện không người từng phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, nhưng cụ thể là cái gì, Thanh Vân Môn vẫn giữ kín như bưng, những lời này Thanh Vân thí đệ tử cùng lắm cũng là nghe đồn đại truyền tai nhau, khác xa chân tướng sự thật, theo thời gian trôi qua, cũng không ai để ý nữa.

Đường Ất, viện hai mươi ba, phòng chữ Hỏa.

Vương Tông Cảnh đã hồi phục đang ngồi ở trên giường, nhìn tỷ tỷ Vương Tế Vũ đứng bên cạnh, có mấy phần bất đắc dĩ nói: “Tỷ tỷ, đệ thật không có làm sao mà, nếu tỷ không tin, bây giờ đệ kiếm một cây đại thụ leo lên cho tỷ xem nhé?”

Vương Tế Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, lắc đầu nói: “Đừng nói nhiều nữa, lần này tóm lại là bị đả thương, tốt nhất đệ nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”

Vương Tông Cảnh cười cười, đành ngồi xuống, nói: “Được rồi, được rồi, đệ nghe lời tỷ là được.”

Vương Tế Vũ nghe vậy, cuối cùng trên mặt cũng nở một nụ cười, chậm rãi ngồi xuống cạnh mép giường.

Vương Tông Cảnh trong lòng kỳ quái, cẩn thận đánh giá Vương Tế Vũ một chút, chỉ thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, hai mắt thần thái ảm đạm, nhìn rất tiều tụy, ngay cả dưới mắt cũng hơi ửng đỏ, tựa hồ vừa mới khóc, chẳng qua nàng đã xử lý tỉ mỉ, không chăm chú nhìn thì khó mà nhận ra được.

Nếu đã nhìn ra, trong long Vương Tông Cảnh không khỏi căng thẳng, không dám tiếp tục cười giỡn, lặng lẽ ngồi bên Vương Tế Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, đệ xem bộ dáng tỷ có chút không được tốt a, xảy ra chuyện gì sao?”

Vương Tế Vũ khẽ cúi đầu, mặc nhiên một lúc lâu, trong mắt xẹt qua một tia đau buồn, cũng không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng đứng lên, nói: “Tiểu đệ, hôm nay trên núi còn có việc, ta phải về trước. Ngươi ở Thanh Vân biệt viện dưỡng thương cho tốt, biết chưa?”

Vương Tông Cảnh “Nga” Một tiếng, mặc dù trong lòng kỳ quái, nhưng nhìn bộ dáng tiều tụy của Vương Tế Vũ cũng không dám hỏi nhiều, liền đứng dậy muốn tiễn Vương Tế Vũ ra ngoài, đi tới cửa sau, Vương Tế Vũ nhất quyết không để hắn ra khỏi cửa, bắt hắn trở về, Vương Tông Cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể trở về phòng.”

Đi tới cửa biệt viện hai mươi ba, bên ngoài có rất nhiều Thanh Vân thí đệ tử qua lại, Vương Tế Vũ lặng yên đi xuống bậc thang, một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, ôn nhu phất động tóc nàng. Nàng đăm chiêu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về một phương hướng của Thanh Vân biệt viện, dù bị đình viện chặn lại tầm nhìn, nhưng ánh mắt nàng như có thể xuyên qua, thấy được cái tiểu viện máu tươi kia.

Trong lòng đau xót.

Nàng lấy tay ôm ngực, sau đó chậm rãi mở bàn tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn, lặng lẽ đặt ngang một chiếc đèn lồng nho nhỏ nhuốm máu.

Trong gió nhẹ, đèn lồng khẽ lắc, tựa hồ đang hướng nàng chậm rãi vẫy tay vậy.

Vương Tế Vũ đột nhiên hốc mắt đỏ lên, một giọt lệ trong suốt không nhịn được, từ bờ má tái nhợt lặng lẽ chảy xuống.

Viện hai mươi ba, phòng chữ Hỏa.

Vương Tông Cảnh kiên nhẫn đợi thật lâu, cho đến khi khẳng định tỷ tỷ Vương Tế Vũ đã rời khỏi, mới đứng dậy đi tới tủ quần áo kê tại góc tường, mở ngăn kéo, lục lọi một lát, đợi đến khi rút ra, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một chuôi đoản kiếm, chính là chuôi cốt kiếm kỳ dị ngày đó. Hắn ngưng mắt nhìn chuôi đoản kiếm màu sắc tái nhợt kỳ dị này chốc lát, sau đó cẩn thận giấu nó trong ngực, dùng y phục che đi, rồi liền mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Trong đình viện, cành liễu khẽ đong đưa theo gió, ánh mặt trời ôn hòa rọi xuống, đã là sau giờ ngọ, xem ra lại là một ngày nắng ráo sáng sủa. Các phòng khác trong viện, Tiểu Đỉnh kể từ hành trình vào dị cảnh vẫn chưa có trở lại, có lẽ hắn sẽ bị cha mẹ giữ lại trên Đại Trúc Phong vài ngày, cho nên mấy ngày nay, phòng chữ Mộc vẫn trống không. Cừu Điêu Tứ ở phòng chữ Kim vẫn đóng chặt cửa sổ như ngày thường, bất quá nghe nói lần này trong dị cảnh, hắn mặc dù không tham gia phe nhóm nào, nhưng cũng đoạt được một chiếc Thanh Mộc Lệnh, biểu hiện coi như không tệ.

Trong phòng chữ Thổ, cửa chính khép hờ, nhưng cửa sổ nửa mở, chẳng qua Nam Sơn cũng không ở trong phòng, không biết đã chạy đi đâu, nhưng mấy ngày nay, Nam Sơn ở trong biệt viện cũng kết giao không ít bằng hữu, có lẽ đã đi tìm bọn họ.

Cuối cùng, chỉ có phòng chữ Thủy bên kia, Tô Văn Thanh vẫn giống như thường ngày ngồi dựa cửa sổ, cầm cuốn sách trong tay, an tĩnh đọc. Nghe được tiếng bước chân truyền đến, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Tông Cảnh, sau đó mỉm cười ôn hòa, nói:

Đọc tru tiên 2 chương 75 online

“Vương công tử, ngươi muốn đi ra ngoài sao?”

Vương Tông Cảnh cười cười, nói: “Đúng vậy.” Sau đó hắn dừng lại, mỉm cười nói: “Đúng rồi, vẫn chưa có cơ hội chúc mừng cô nương, lần này tổng cộng đoạt được tới năm tấm Thanh Mộc Lệnh, thật là đáng mừng.”

Có năm tấm Thanh Mộc Lệnh trong tay, theo lời Tiêu Dật Tài công khai trước mặt mọi người ngày đó, Tô Văn thanh đã có thể trực tiếp chọn lựa một vị Thanh Vân trưởng lão bái nhập môn hạ rồi.

Tô Văn Thanh khẽ mỉm cười, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều vui mừng, hơn nữa nhìn nàng tựa như đang cẩn thận châm chước lời nói, không biết có phải do nghĩ đến Vương Tông Cảnh không thu hoạch được gì hay không: “Vương công tử, hành trình vào dị cảnh lần này cũng không phải quyết định cuối cùng, coi như lần này không có được Thanh Mộc Lệnh, có lẽ tương lai vẫn còn cơ hội, dù sao còn có nhiều người cũng tay không mà quay về.”

Vương Tông Cảnh nhìn khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp, không khỏi ấm áp trong lòng, ha ha cười một tiếng, nói: “Ta hiểu, đa tạ Tô cô nương. Hẹn gặp lại a.”

Dứt lời, hướng nàng vẫy vẫy tay, đi khỏi đình viện. Tô Văn Thanh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, mặc nhiên im lặng, lát sau, nàng than nhẹ một tiếng, lại tiếp tục với cuốn sách trong tay.

Vương Tông Cảnh ra khỏi đình viện hai mươi ba, theo đại lộ hướng về đại môn Thanh Vân biệt viện đi tới, một đường vô sự, nhìn người đến người đi, hắn nhìn qua cũng bình thường như đại đa số người khác, bình yên ra khỏi đại môn, lững thững đi ra ngoài. Bên ngoài biệt viện ít đi rất nhiều, đến khi hắn đi vào một đường mòn hẻo lánh trong rừng, chung quanh đã không có một bóng người, chẳng qua đã có một thân ảnh cao ngất sớm đứng nơi đó, quay lưng lại, trong tay mang theo một cái giỏ trúc, cũng không biết bên trong là cái gì.

Vương Tông Cảnh bước đi qua, kêu một tiếng: “Minh Dương tiền bối, ta tới rồi.”

Người nọ xoay người, mỉm cười, chính là Minh Dương đạo nhân, nhìn Vương Tông Cảnh trên dưới đánh giá một phen, cười nói: “Xem ra ngươi đúng là khỏe hẳn rồi, tinh thần không tệ a.”

Vương Tông Cảnh cười mà không nói, ánh mắt liếc cái giỏ một cái, Minh Dương đạo nhân mỉm cười đem cái giỏ bằng trúc tới, nói: “Theo như ngươi đằng trước giao cho, cũng đã mua xong rồi.”

Vương Tông Cảnh gật đầu, thần sắc kính cẩn, nói: “Đa tạ tiền bối.”

Minh Dương đạo nhân mỉm cười lắc đầu, nói: “Việc nhỏ, không đáng nói đến. Xem ra ngươi đã chuẩn bị ổn thỏa, vậy chúng ta bây giờ xuất phát được chưa?”

Vương Tông Cảnh cười cười, nói: “Tốt, chúng ta đi thôi.”

Dưới núi Thanh Vân, xa xa trong rừng rậm.

Tần Vô Viêm áo dài màu xám, đứng chắp tay, ngắm nhìn ngọn núi hùng vĩ dựng sừng sững nguy nga, sắc hắn mặt ủ dột, như có tâm sự nặng nề ngưng tại giữa lông mày, im lặng trầm tư.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, xiêm y vàng nhạt chớp động, Kim Bình Nhi lặng lẽ đi tới, đầu tiên nhìn thoáng qua Thanh Vân sơn theo ánh mắt hắn, sau đó thản nhiên nói: “Như thế nào, còn không nỡ sao?”

Tần Vô Viêm mặt không biểu tình, chả thèm đáp lời.

Kim Bình Nhi khẽ mỉm cười, cũng không để ý, chỉ lầm lủi mà nói: “Mấy ngày nay ngươi minh tư khổ tưởng, lệnh cho thủ hạ rút lui khỏi Thanh Vân sơn, xem ra tâm tư tiêu diệt Thanh Vân đã chết rồi?”

Tần Vô Viêm khóe mắt chợt cau lại, tựa hồ lời của Kim Bình Nhi đã đả kích vào chỗ sâu nhất trong tận đáy lòng hắn, mặt hơi tái xanh, bất quá sau đó hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

“Đúng là quá gấp, cũng do ta đã xem thường Thanh Vân Môn. Ngày nay các đại trưởng lão Thanh Vân đều thiên phú rất mạnh, đạo hạnh cực cao, chẳng hề kém ta và ngươi, anh tài trẻ tuổi cũng đã lộ ra, có người nối nghiệp, là hạt giống trung hưng môn phái, căn cơ đã đủ kiên cố. Huống chi còn có tên Quỷ Lệ kia ẩn thân bên trong, hôm đó nhìn hắn giết lão Bạch Cốt thật chả khác nào dùng dao mổ trâu chém gà, một thân đạo hạnh đó thật là quá đáng sợ, đã không còn là kẻ mà chúng ta có thể đối địch. Hơn nữa Thanh Vân Môn còn có trấn sơn chí bảo là cổ kiếm Tru Tiên, dõi khắp thiên hạ, ai có thể tranh phong?”

Hung hăng nghiến răng, thở dài một tiếng, trong mắt đầy vẻ sâu hận, hắn chậm rãi nói: “Kế hoạch hôm nay, dục vọng muốn diệt Thanh Vân trong lúc vội vàng chẳng khác nào người mê nói mộng, nhưng trên đời này vốn không có gì là tuyệt đối, bất quá cần phải bàn bạc kỹ hơn. Còn nhiều thời gian, ta triệt hồi môn chúng, rời xa Thanh Vân, lại rải khắp thiên hạ cửu châu, âm thầm xây dựng lực lượng, lại thêm Man Hoang Thánh Điện nếu có cơ duyên, mở được Minh Uyên thì chưa hẳn không thể cùng Tru Tiên kiếm trận kia quyết chiến một phen.”

Hắn thở dài một hơi, dứt khoát nói: “Nói tóm lại, ta ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, huyết hải thâm cừu, không chết không thôi. Chung quy sẽ có một ngày, ta đem Thanh Vân Môn này nhổ tận gốc, đem cúng tế anh linh chư vị tiền bối Thánh giáo ta suốt mấy ngàn năm qua!”

Kim Bình Nhi ở một bên nghe Tần Vô Viêm, khuôn mặt có chút động, nhưng nàng xưa nay vốn tâm chí kiên nhẫn, đâu thể vì mấy câu này mà thay đổi tâm ý, khẽ cười một tiếng, xoay người đi tới trước mặt Tần Vô Viêm, nhìn kỹ hắn một chút, mỉm cười nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, theo như ta thấy,địch thủ lớn nhất trong lòng ngươi, chính là vị ‘Huyết Công Tử’ kia, đúng chứ?”

Tần Vô Viêm thân thể đại chấn, không nhịn được bước ra một bước, hai mắt nhìn thẳng Kim Bình Nhi, vội la lên: “Cái gì hả?”

Kim Bình Nhi khẽ mỉm cười, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, nhoáng một cái trước mặt Tần Vô Viêm, thản nhiên nói: “Biện pháp đều viết trong này.”

Tần Vô Viêm ánh mắt chợt lóe, cánh tay như điện, nháy mắt đã nắm được một đầu phong thư, ai ngờ phong thư vẫn cứng đờ, chính là do bị Kim Bình Nhi nắm đầu còn lại, không chịu đưa cho hắn. Tần Vô Viêm con ngươi hơi co, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Kim Bình Nhi thản nhiên nói:

“Lấy Hỏa Hoàng Viêm Ngọc để đổi.”

Tần Vô Viêm nhướng mày, im lặng hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Ta đã nói với ngươi, Hỏa Hoàng Viêm Ngọc không có trong tay ta, ta chỉ biết nó ở nơi nào mà thôi. Hơn nữa địa phương đó gian nguy khó lường, một mình ngươi chắc chắn không cách nào lấy được, nhất định phải có ta giúp một tay mới thêm vài phần hy vọng.”

Kim Bình Nhi hừ lạnh một tiếng, lực đạo nắm phong thư lại tăng thêm mấy phần, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ tạm nói trước, nếu thật sự không được, ta tự nhiên sẽ vẫn trợ giúp ngươi.”

Thần tình trên mặt Tần Vô Viêm khẽ chuyển đổi, suy nghĩ trong chốc lát, rồi quả quyết nói: “Tốt.” Dứt lời, hắn tiến lên trước một bước, thấp giọng nói mấy câu bên tai Kim Bình Nhi.

Kim Bình Nhi trên mặt đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay sau đó thân thể nàng chấn động, đôi mi thanh tú nhăn lại, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn Tần Vô Viêm một cái, nói: “Lời ngươi nói là sự thật?”

Tần Vô Viêm thản nhiên nói: “Ma thần trên cao, Tần Vô Viêm ta nếu có một câu nói dối, nguyện chịu hết nhân sinh thất khổ (*), chết đọa vào Minh Uyên, cả đời không thể trùng hưng Vạn Độc.”

Đọc tru tiên 2 chương 75 online

Kim Bình Nhi sắc mặt biến hóa, biết lời Tần Vô Viêm vừa thề chính là lời thề độc địa nhất trong Thánh giáo, về phần cả đời không thể trùng hưng Vạn Độc, lại càng là nút thắt trong lòng hắn, so với tính mạng còn trọng yếu hơn, càng không thể lấy ra nói giỡn. Nàng than nhẹ một tiếng, chậm rãi buông lỏng tay ra, để Tần Vô Viêm lấy đi phong thư, thấp giọng nói: “Không nghĩ tới, lại là chỗ đó……”

Dứt lời, chậm rãi cúi đầu, ngoảnh mặt rời đi.

Tần Vô Viêm đưa mắt nhìn nàng rời xa, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh, sau đó ánh mắt rơi vào phong thư trên tay, nhất thời trở nên nóng như lửa, có lẽ thường ngày hắn cùng Kim Bình Nhi không tính là bình hòa, nhưng hai người cũng đều là hạng tâm cao khí ngạo, không dễ dàng nói ra lời dối trá, phong thư này Kim Bình Nhi nếu đã dám lấy chuyện lớn như thế để hỏi, chỉ sợ thật sự là một diệu kế nằm ngoài dự đoán mọi người.

Đến tột cùng là kỳ kế dạng gì mà có thể trừ được một kẻ đạo pháp cao thâm cơ hồ không thể đối đầu như Trương Tiểu Phàm?

Lập tức đưa tay xé, kéo đi tờ giấy niêm phong, rút thư ra, Tần Vô Viêm khẩn cấp nhìn chăm chú, đột nhiên ngẩn ra, nhất thời nói không ra lời.

Trên tờ giấy, đơn giản chỉ có hai chữ xinh đẹp:

Bích Dao.

Đằng vân giá vũ, tiên kiếm lượn bay, Minh Dương đạo nhân mang theo Vương Tông Cảnh ngự kiếm xuyên không, phóng qua vùng quê, tới Tôn gia trang cách Thanh Vân Môn ngoài trăm dặm, đáp xuống một ngọn núi nhỏ nơi chôn cất một nhà ba người Tôn lão đầu.

Đã một thời gian dài, trên mộ cỏ đã mọc xanh, Minh Dương đạo nhân giao chiếc giỏ trúc trong tay cho Vương Tông Cảnh, sau đó liền đứng im lặng một bên, nhìn về thôn trang dưới chân núi xa xa. Vương Tông Cảnh xách theo giỏ trúc, đứng trước phần mộ nho nhỏ cơ hồ bị cỏ dại chôn vùi, lặng yên nhìn, không nói một lời, trầm mặc hồi lâu.

Ngày đó vội vội vàng vàng, ngay cả mộ phần cũng làm thô ráp vô cùng, có lẽ mỗi người chết đi, đều chỉ còn lưu lại một vốc đất vàng mà thôi, chẳng qua nhìn cỏ dại tràn lan, vẫn không khỏi làm cho lòng người cảm thấy thê lương. Hắn để giỏ xuống, đi ra phía trước, ngồi xổm người bắt đầu nhổ cỏ dại.

Rễ cỏ tuột khỏi đất mà ra, từng cây bị nhổ lên, mộ phần dần dần hiện ra, bận rộn hơn nửa canh giờ, Vương Tông Cảnh mới dọn dẹp sạch sẽ xung quanh, sau đó đứng lên duỗi lưng một cái, đem cái giỏ trúc tùy ý đặt trước phần mộ mà ngay cả bia cũng không có, lại từ bên trong lấy ra tiền giấy nhang đèn, chậm rãi đốt. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hắn, hắn an tĩnh nhìn ngọn lửa cho đến khi tắt hẳn, mới từ từ đứng lên, quay người hướng tới Minh Dương đạo nhân vẫn đứng bên cạnh, cùng nhìn ra xa, nơi có một cái thôn trang dưới chân núi.

Sau đó, hắn bỗng nhiên cười một tiếng.

Minh Dương đạo nhân quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy trên vạt áo còn vương chút đất do mới vừa rồi dọn dẹp mộ phần, nhưng nhìn Vương Tông Cảnh cười rất sáng sủa, ông không nhịn được liền hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Vương Tông Cảnh từ trong ngực chậm rãi lấy thanh cốt kiếm tái nhợt, nhìn qua có chút kỳ quái nhưng hiển nhiên không thể coi như là thần binh lợi khí, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên thân kiếm, cười nói: “Ta chỉ cảm thấy có chút buồn cười, mấy tháng trước ngài còn đứng trước đại môn ngăn cản ta không để cho ta giết người, mấy tháng sau vẫn là chỗ đó, vẫn là ngài, lại là mang theo ta đến giết kẻ đó.” Hắn cười quay đầu hướng Minh Dương đạo nhân nhìn lại, trong mắt có chút cảm xúc kỳ quái, nói: “Ngài nói có buồn cười không?”

Minh Dương đạo nhân ánh mắt dừng lại trên thân cốt kiếm trong tay hắn chốc lát, sau đó rơi vào khuôn mặt hắn, thản nhiên nói: “Không buồn cười.”

Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, sau đó im lặng, một lát sau, hắn nhẹ nhàng mà nói: “Đúng vậy a, thật ra thì chả có gì buồn cười.” Minh Dương đạo nhân trầm mặc, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi chuẩn bị đi giết Tôn Tích Thiện ngay bây giờ sao?”

Vương Tông Cảnh lắc đầu, nói: “Không, đợi đến trời tối đi, trong màn đêm, ta càng thêm phần nắm chắc.” Hắn quay đầu nhìn Minh Dương đạo nhân, nói: “Tiêu chân nhân từng nói với ta, làm sự tình nhất định phải hiểu hai chữ, một là nhẫn, hai là chờ đợi.”

Ánh mắt của hắn từ từ hướng về thôn trang yên lặng dưới chân núi, lẳng lặng nói: “Ta muốn, ta có thể đợi.” Bất quá, nói đến đây, hắn mang theo mấy phần áy náy nhìn về phía Minh Dương đạo nhân, nói: “Chẳng qua là phiền tiền bối lại phải chờ đợi theo ta rồi.”

Minh Dương đạo nhân nghe vậy, sắc mặt vẫn nghiêm nghị, chậm rãi lắc đầu, nói: “Không sao, ngươi có thể đợi, ta liền cùng ngươi đợi là được.”

Vương Tông Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà dứt khoát an vị trên sườn núi nhỏ này, ngả đầu nằm xuống, rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Minh Dương đạo nhân cũng lặng yên đi tới một bên, ngồi xuống, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thiếu niên an tĩnh kia một cái, trong ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu.

Từ xế chiều, đến tối.

Từ mặt trời chìm về phương tât, đến ánh sao lóe lên,

Trong lúc này có bao nhiêu đám mây thổi qua, có bao nhiêu cơn gió thổi qua.

Minh Dương đạo nhân an tĩnh ngồi trên sườn núi, dựa vào một cây thông già, lặng yên ngắm nhìn mặt trời lặn, sao mọc lên, nhìn mây đi đi về về, mặc cho gió thổi trên mặt mát rượi, từ từ biến thành những cơn gió đêm trong trẻo lạnh lùng. Ông đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, thấy nhân sinh như một màn tuồng, có khai trường, xướng hưởng, cao trào, lạc mạc.

Ông như có điều suy nghĩ, như có chút hiểu ra.

Ông nhìn thiếu niên kia cũng đang nằm an tĩnh, chờ trời tối. Sắc trời tối đen, hắn vẫn nằm, lặng yên chờ đợi. Chờ đến khi mọi âm thanh đều tan biến, đợi đến lúc nhà nhà lên đèn, mới chậm rãi đứng lên, xuống núi.

Sắc trời rất tối, ông cũng không theo hắn tiến vào cái mảnh hắc ám kia.

Chẳng biết tại sao, trong ông chợt nảy sinh ý niệm từ bi, hận không thể kéo thiếu niên kia lập tức trở về, theo ông về núi.

Một quang minh đại đạo, hắn để phía sau, hắn đứng trên đường, như chìm trong biển người, chẳng qua là giữa biển người chìm nổi, lại chưa từng hướng ông kêu cứu, cùng lắm chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, bước đi.

Chỉ là hắn bỗng không biết giải quyết thế nào, con đường này đến cùng là sáng hay là tối?

Ai mà biết thật giả đúng sai?

Đêm đã khuya, người người đã chìm trong yên lặng.

Cảnh đêm thê lương.

Cách đây một năm, Vương Tông Cảnh mười lăm tuổi, tham gia Thanh Vân thí, thiên tư bình thường, bỗng nhiên vì tư hận mà giết người, sự tình bại lộ làm Thanh Vân chấn động, chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài tức giận, quả quyết trục xuất hắn khỏi môn tường, không bao giờ phục dụng.

Tông Cảnh đã đi, từ nay về sau mịt mù không rõ tung tích, thân tỷ Vương Tế Vũ của hắn biết việc này, trăm phương ngàn cách khẩn cầu cũng vô dụng, Tông Cảnh đi, Tế Vũ bệnh nặng một hồi, may mắn được ân sư Tăng Thư Thư dùng dược thạch cứu chữa, từ đó nàng chuyên tâm tu luyện, khổ tu đạo pháp.

Mấy người cùng Vương Tông Cảnh giao hảo đều kinh sợ mà im lặng, không có ai cầu xin cho hắn, chỉ có một bé trai trên Đại Trúc Phong suốt mấy ngày huyên náo, cãi vã không ngớt, dùng hết biện pháp, cầu khắp mọi người, nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, chỉ có thể chán nản khóc lớn một hồi.

Mặt trời lên mặt trời lặn, người đến người đi, biến đổi khôn lường, chung quy nhân gian vẫn tang thương, lại thêm một bộ mặt mới…

________________________

Chú thích:

(*) Nhân sinh thất khổ: Bảy nỗi khổ của nhân sinh. Trong Kinh Phật có nói về tám nỗi khổ của nhân sinh (ko phải là bảy):

- Bốn nỗi khổ về thân:

+ Sinh khổ: Trong đời ai cũng có nỗi khổ, cho nên nói sinh là khổ.

+ Lão khổ: Già sức khỏe yếu kém, hay bệnh tật, tai lảng, mắt kém, những thứ đó luôn làm cho người già cảm thấy khổ đau.

+ Bệnh khổ: Mọi bệnh tật đều làm cho người bệnh phải chịu khổ đau.

+ Tử khổ: Làm người ai cũng ham sống sợ chết, chết phải bỏ sự nghiệp còn dang dỡ, bỏ người thân yêu, bỏ của cải cho nên chết là nổi khổ lớn nhất cho con người.

- Ba nỗi khổ về hoàn cảnh:

+ Cầu bất đắc khổ: Những gì mình mong cầu như muốn có một căn nhà đẹp, một chiếc xe đẹp …. mà không được, có những người muốn phụng dưỡng cha mẹ mà không được, dạy dỗ con cái nên người mà không được, đều lao tâm, khổ trí.

+ Ái biệt ly khổ: Những cuộc chia ly với người thân như cuộc chia ly xa xứ cũng đã khổ, lại còn nổi khổ nào hơn, nếu người thân của mình mất, đau khổ nầy người ta diễn tả ruột đứt từng cơn.

+ Oán tắng hội khổ: Những thứ chúng ta ghét mà gặp phải đã là khó chịu, con người với nhau mà đã ghét bỏ nhưng lại ở gần nhau, thường gặp nhau đều là những hoàn cảnh gây đau khổ cho chúng ta.

- Một nỗi khổ về tâm:

+ Ngũ ấm xí thạnh khổ: Năm ấm là Sắc ấm, Thọ ấm, Tưởng ấm, Hành ấm và Thức ấm làm cho người ta không thấy chân thực, đâm ra triền miên trong ngũ trược và tạo nên khổ.

Đọc tru tiên 2 online

tai đây
tien hiep ky duyen icon

Thiên địa 3D- chuẩn MU cho androidthien dia 3d 1

Thiên Địa 3D là tựa game mobile nền tảng 3D đầu tiên về đề tài MU - do chính người Việt tự phát triển.

Tải game mobi hot nhất 2014

Liên hệ

TẢI GAME MOBILE HOT CHO ĐIỆN THOẠI 2014
Copyright © Game mobi hot
Phát Triển Bởi: 
Google Plus Page: Gamemobihot on Google Plus
Email: gamemobihot@gmail.com
Địa chỉ: Hoàng Mai, Hà Nội. - SĐT: 0167385456
DMCA.com Protection Status
Liên kết:
Tải mobi army 230 | Tải game Thiên địa quyếtTải Game điện thoại | Phong vân truyền kỳ | Au mobi 2014 | Game nông trại làng xì tin | Tiên hiệp kỳ duyên | Tin nhan chuc ngu ngon