Tru tiên 2 - chương 58

Tru Tiên 2 – Chương 58: Rừng trúc

Nguồn: Bachngocsach.com

Việc Nam Sơn tới không làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai trong hơn chín trăm người ở biệt viện Thanh Vân. Thực tế, ngoại trừ những người ở dãy nhà Ất số hai mươi ba ra thì hơn phân nửa đệ tử ở đây không biết gì về người đệ tử mới này. Mà Nam Sơn cũng không phải là người thích nổi đình nổi đám, từ lúc tới Thanh Vân biệt viện tới giờ, ngoại trừ mấy lần tới gặp Vương Tông Cảnh thì cũng không hề bước ra khỏi cửa lần nào.

Nháy mắt đã lại trôi qua bảy ngày, đã tới lúc Tiểu Đỉnh về nhà. Một buổi sáng, Tiểu Đỉnh chạy tới gõ cửa phòng Vương Tông Cảnh, rồi cười nói: “Vương đại ca, huynh chuẩn bị xong chưa, hôm nay đi cùng đệ về nhà chứ?”

“Đi chứ!” Vương Tông Cảnh đáp không một chút do dự. Trên thực tế, hắn chưa từng quên cái hẹn này. Mỗi khi nghĩ tới nhân vật thần bí trên Đại Trúc Phong kia là tâm thần hắn lại kích động, cũng có mấy phần hoang mang. Đặc biệt là sau đêm đi gặp Tiêu Dật Tài về, trong lòng hắn lại càng tăng thêm hiếu kỳ và nghi hoặc.

Người đó, phụ thân của Tiểu Đỉnh, rốt cục là người như thế nào? Những gì đã trải qua trong quá khứ, hắn làm sao có thể vượt qua, thậm chí còn ẩn cư trên Đại Trúc Phong, sống một cuộc sống yên bình, làm một người đầu bếp tầm thường?

Thấy Vương Tông Cảnh lập tức đáp ứng thì Tiểu Đỉnh vô cùng vui vẻ, cười hì hì nói với hắn: “Tốt lắm, vậy chúng ta đi thôi.”

Vương Tông Cảnh cười đáp ứng rồi sau đó đứng dậy. Mọi thứ hắn đều chuẩn bị hết, chỉ cần Tiểu Đỉnh dẫn đường là có thể đi bất cứ lúc nào. Nhưng vừa ra tới cửa, hắn chợt thấy có bóng người đi qua nên hơi chần chừ một chút, dừng bước lại. Tiểu Đỉnh đi bên cạnh hắn thấy vậy thì lấy làm kỳ quái, hỏi: “Có chuyện gì vậy, Vương đại ca?”

Vương Tông Cảnh trầm ngâm một lát, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Đỉnh hỏi: “Tiểu Đỉnh, chuyện huynh với đệ đi hôm nay, đệ có nói với ai chưa?”

Tiểu Đỉnh lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không có a… Cha đệ đã dặn kĩ, việc này chỉ có thể nói với mình huynh, không được cho ai biết.”

Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu, nói: “Tốt. Bây giờ đệ đi trước, đợi ta ở chỗ tảng đá lớn ngay lối rẽ vào sơn môn một lát, ta sẽ tới ngay. Nhớ chưa?”

Tiểu Đỉnh ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên trên gương mặt xẹt qua một tia lém lỉnh, thấp giọng nói: “Vương đại ca, huynh muốn bí mật không cho người khác biết chúng ta có liên quan đúng không?”

Vương Tông Cảnh ngây ngốc một chút sau đó gãi gãi đầu, cười khổ nói: “Cũng gần đúng rồi đấy.”

Tiểu Đỉnh hưng phấn, bàn tay nhỏ nắm lại rồi vung lên, nói: “Tốt, cứ làm như thế đi. Đệ đi trước chờ huynh. Huynh mau tới đó!”

Vương Tông Cảnh mỉm cười đáp: “Được rồi!”

Tiểu Đỉnh cười hì hì vẫy vẫy tay, sau đó nhảy chân sáo chạy ra khỏi biệt viện. Vương Tông Cảnh theo ra tới ngoài cửa, chỉ thấy Tiểu Đỉnh vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: “Đại Hoàng, Tiểu Hôi!” vài tiếng. Hai sủng vật của nhà thằng nhóc liền chạy ra, sau đó cùng với nó đi ra phía cửa. Vương Tông Cảnh đứng tại cửa ra vào, đưa mắt nhìn xung quanh. Giờ này trong sân ngoại trừ hắn ra thì chẳng còn ai nữa, phòng nào cũng đóng cửa kín mít. Bóng người mà hắn vừa thấy là Cửu Điêu Tứ, việc y ra ngoài sớm như thế cũng khiến Vương Tông Cảnh ngạc nhiên, nhưng giờ phút này chắc cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi.

Hắn giơ cao cánh tay, lắc hông mấy cái, hít vào thở ra một chút, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, sức lực dồi dào, tinh khí thần tràn trề, trong lòng không khỏi nhớ tới việc bảy ngày trước Tiêu Dật Tài đã truyền thụ cho hắn pháp quyết Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Hắn đã làm theo lời dặn của Tiêu Dật Tài, không tu hành Thanh Phong Quyết nữa mà bắt đầu chú tâm tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo.

Vì thời gian quá ngắn nên hắn chưa nhận ra có thay đổi gì. Nhưng sáng hôm nay, nghĩ ở trong biệt viện Thanh Vân này có vô số người xung quanh vẫn miệt mài khắc khổ tu luyện Thanh Phong Quyết, hắn hoàn toàn không cảm thấy có chút hả hê nào. Hắn hiểu được, mình học được Thái Cực Huyền Thanh Đạo thì con đường tương lai cũng phải trả một cái giá rất lớn. Nhưng dù sao thì lúc này trong lòng hắn cũng dâng lên một chút vui sướng nho nhỏ.

Ước chừng qua thời gian uống cạn một tuần trà, Vương Tông Cảnh như không có gì, thản nhiên đi từ trong phòng chữ Hỏa ra viện hai mươi ba, sau đó đi về phía cổng chính của biệt viện. Lúc này bên trong biệt viện Thanh Vân đã có không ít người qua lại. Ngoại trừ thân hình cao lớn có vẻ bắt mắt ra thì Vương Tông Cảnh cũng không có gì khiến người khác phải để ý tới mình nên hắn cứ thế đi ra khỏi biệt viện, theo con đường nhỏ đi ra tới cửa vào Thanh Vân Sơn.

Dựa lưng vào một tảng đá lớn, đứng trên một thềm đá dẫn lên núi, bộ dáng của Tiểu Đỉnh như là đang chán đến chết vì chờ đợi. Vừa nhìn thấy hắn, thằng nhóc liền vui vẻ trở lại, vẫy vẫy tay. Nó cũng thông minh, biết chưa phải lúc để chào hỏi nên mang theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi đi lên tiếp, nháy mắt đã không thấy đâu. Vương Tông Cảnh cũng cứ thế tiến tới. Cửa vào vẫn y như khi hắn mới tới đây, đều có đệ tử của Thanh Vân môn canh gác. Nhưng những đệ tử này dường như đã nhận được mật lệnh nào đó nên khi Vương Tông Cảnh đi tới thì chỉ khẽ gật đầu, cũng không hề ngăn cản mà để cho hắn tự do đi qua. Điều này làm cho Vương Tông Cảnh đã chuẩn bị cả một bụng những câu giải thích cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Đặt chân lên con đường núi, chỉ thấy những bậc đá kiên cố hướng lên trên, kéo dài mãi, có nhiều bậc đá gồ ghề, nhiều nơi có dấu hiệu sứt mẻ giống như đã chống chọi gian nan với mưa tuyết vô số năm qua mà lưu lại dấu tích, vừa tang thương mà vừa có chút sơ khai. Hai bên đường lên núi, cây cối xanh tươi, cành lá rậm rạp, chim chóc hót vang. Càng lên cao thì khung cảnh càng thanh tĩnh, không khí cũng trở nên mát lạnh.

Rẽ vào một chỗ ngoặt, hắn thấy Tiểu Đỉnh đang ngồi trên một thềm đá mà cười hì hì. Bên cạnh nó là Đại Hoàng nằm dài ra một cách lười nhác, còn Tiểu Hôi thì ngồi xổm ở một thềm đá cao hơn, không ngừng bới loạn mớ lông trên người Đại Hoàng. Thấy Vương Tông Cảnh đi tới, Tiểu Đỉnh cười toét cả miệng, ngoắc ngoắc tay, nói: “Vương đại ca, tới nhanh nào!”

Vương Tông Cảnh đi tới thềm đá, liếc nhìn Đại Hoàng và Tiểu Hôi cạnh Tiểu Đỉnh rồi mới cười hỏi: “Sao, đợi đại ca lâu quá đâm sốt ruột à?”

Tiểu Đỉnh lắc đầu nguầy nguậy đáp: “Không có!”

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó mỉm cười nói tiếp: “Được rồi. Có lẽ chúng ta cũng nhanh chóng lên đường thôi. Núi ở Thanh Vân cao như vậy, mà nhà của đệ lại ở tít trên đỉnh núi. Chúng ta không đi nhanh một chút thì chắc bò lên tới đó cũng hết cả ngày.”

Ở bên cạnh, hai cái tai của Đại Hoàng dựng đứng cả lên, trong mũi thì phun ra một tiếng phì phì, còn con khỉ Tiểu Hôi cũng hướng về phía hắn nhìn thoáng qua.

Tiểu Đỉnh cũng ngơ ngác một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không cần đâu Vương đại ca, chúng ta không phải leo núi đâu.”

Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Đỉnh, đệ nói cái gì cơ?”

Tiểu Đỉnh cười hì hì sau đó kéo cái túi vải ở sau lưng ra trước người rồi thò tay vào tìm kiếm cái gì đó. Một lúc lâu sau nó lôi ra một pháp bảo hình lập phương lóe ra ánh sán nhàn nhạt, lớn chừng nắm tay của Tiểu Đỉnh. Mỗi mặt của pháp bảo này đều có những đốm, số lượng mỗi đốm ở mỗi mặt không bằng nhau, nhìn vô cùng cổ quái. Vương Tông Cảnh trố mắt nhìn tới nửa ngày, chẳng hiểu tại sao cứ có cảm giác thứ này rất quen mắt. Hắn nhìn tới nhìn lui, rõ ràng thứ này giống với con xúc xắc mà ngày xưa hắn hay dùng để đánh bạc ở đầu phố.

“Cái này… Đây là cái gì?” Vương Tông Cảnh cảm thấy có lẽ mình đoán sai, làm gì có người nào lại luyện chế pháp bảo như thế, nên vẫn thành thật hỏi Tiểu Đỉnh một câu.

Tiểu Đỉnh cười híp cả mắt, tung tung quân xúc xắc trong tay ra rồi làm mặt quỷ với hắn, sau đó thì thầm nói: “Đây là pháp bảo xúc xắc của Lục sư bá, đệ đổ thắng sư bá nên mới được mượn chơi bảy ngày đấy. Hôm nay chúng ta sẽ dùng nó để trở về núi. Ngồi cái này thì nhanh hơn leo núi nhiều.”

Không thể ngờ lại thật sự là một con xúc xắc! Vương Tông Cảnh tắt tiếng một hồi, trong nội tâm không kìm nén được mà âm thầm tự hỏi, không biết vị tiền bối đức cao vọng trọng nào của Thanh Vân môn lại có thể luyện chế ra một món đồ như vậy? Đúng là một thứ pháp bảo khác người.

Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ thoáng qua trong đầu như vậy, sau đó bèn nghĩ ngay tới một chuyện khác, ngạc nhiên hỏi Tiểu Đỉnh: “Tiểu Đỉnh, đệ nói chúng ta sẽ dùng cái này để về nhà, chẳng lẽ đệ có thể ngự kiếm phi hành rồi sao?”

Tiểu Đỉnh khoát tay áo nói: “Không có á… Đệ chưa được phép. Nhưng mà ở đây lại có người biết.”

Nói xong, nó đưa mắt nhìn tới hai con vật đang chơi đùa ở gần đó, lớn tiếng gọi: “Tiểu Hôi, nhanh lên nào!”

Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, ánh mắt không tự chủ được mà rơi lên người con khỉ lông xám. Tiểu Hôi khẽ nhếch miệng cười hì hì, lập tức nhảy qua. Sau đó Tiểu Đỉnh quăng quân xúc xắc qua cho Tiểu Hôi, con khỉ giơ tay bắt lấy. Nó kêu “Chi chi chi chi” mấy tiếng, rồi dưới ánh mắt trợn lồi ra vì kinh ngạc của Vương Tông Cảnh, hào quang của quân xúc xắc tỏa ra mãnh liệt sau đó lớn lên vài lần, chuyển động quay tròn giữa không trung.

Tiểu Hôi nhảy lên đầu tiên, sau đó tới lượt Tiểu Đỉnh… bò lên, Đại Hoàng cũng lười nhác nhảy lên theo. Quân xúc xắc mặc dù lớn hơn so với bình thường cả trăm lần nhưng ba gia hỏa này ngồi lên, nhất là Đại Hoàng to lớn, khiến cho không còn chỗ trống nào trên mặt nữa.

Tiểu Đỉnh nhìn trái lại nhìn phải, sau đó bò lên người Đại Hoàng để trống chỗ mà mình vừa đứng, rồi vẫy vẫy tay hướng Vương Tông Cảnh, nói: “Vương đại ca, mau lên đây.”

Lúc này đây, khóe miệng Vương Tông Cảnh không kiềm chế được mà méo xệch hẳn sang một bên. Một màn này thật quá buồn cười, nhất là thấy mấy gia hỏa kia chen chúc trên pháp bảo là mặt quân xúc xắc, đã nguy hiểm lại càng nguy hiểm, cũng chẳng đáng tin cậy chút nào. Mà quân xúc xắc lơ lửng giữa không trung chẳng hề ổn định, cứ liên tục nhấp nhô, dập dềnh lên xuống, dường như có thể rơi xuống ngay lập tức.

Cái đồ chơi này sẽ không đang bay giữa đường mà rơi xuống đấy chứ?

Con khỉ mà cũng có thể thao túng pháp bảo, tin được sao?

Vương Tông Cảnh cảm thấy mồ hôi lạnh đã túa ra đầy trán, nhưng Tiểu Đỉnh vẫn không ngừng thúc giục nên hắn càng cuống quýt. Cuối cùng hắn hung hăng cắn môi, nghĩ thầm: “Mạng của tiểu gia hỏa ngươi quý hơn so với ta nhiều. Ngươi không sợ, chẳng lẽ ta sợ!” Mang theo tâm tình vô cùng bi tráng, Vương Tông Cảnh đạp mạnh chân xuống đất, nhảy phốc lên xúc xắc. Thân hình vừa đứng lên đã lập tức thấy chân mềm nhũn, quân xúc xắc dưới cái nhảy của hắn cũng nhún xuống, suýt nữa là rơi xuống đất rồi. Tiểu Đỉnh và Đại Hoàng cũng bị dọa giật nảy người.

Tiểu Đỉnh càu nhàu mấy tiếng, quay lại nói với Tiểu Hôi bằng giọng không hài lòng: “Tiểu Hôi, ngươi có làm được không đó. Mất hết phong độ rồi!”

Con khỉ trợn trừng hai mắt, miệng xèo xèo, chi chi tính nói mấy câu bậy bạ, vẻ mặt vô cùng tức giận. Tiểu Đỉnh cũng không thèm để ý tới thái độ của nó, chỉ tay về phía trước nói: “Đi đi. Đi thôi!”

Tiểu Hôi hừ hừ hai tiếng, hai tay đặt lên mặt pháp bảo, cũng không biết nó thi pháp kiểu gì mà quân xúc xắc như bị một lực lượng nào đó điều khiển, khẽ khàng chuyển động rồi sau đó chậm rãi bay lên cao, tăng dần tốc độ, hướng đỉnh núi cao xa phía trước mà bay tới.

Lại nói tiếp, Vương Tông Cảnh cũng không phải lần đầu cưỡi pháp bảo. Hắn đã từng có không ít kinh nghiệm khi bay cùng với Lâm Kinh Vũ và Vương Tế Vũ, sẽ không vì thế mà đâm ra sợ hãi. Nhưng lần này hoàn toàn ngoại lệ, hôm nay phi hành hoàn toàn khác với những lần trước. Lâm Kinh Vũ hay Vương Tế Vũ mang theo hắn bay như điện xẹt trong mây, pháp bảo của họ làm người ta có cảm giác vững chãi, yên tâm, không sinh ra cảm giác sợ hãi sẽ bị rơi xuống. Nhưng lúc này, hai người, một khỉ, một chó đứng trên một pháp bảo quân xúc xắc, không những chen chúc không chịu nổi mà hết lần này tới lần khác bị Tiểu Hôi dọa cho sợ tới vỡ mật. Không biết con khỉ này đạo hạnh không đủ hay công pháp không đúng mà xúc xắc phi hành vô cùng thê thảm, lúc cao lúc thấp, lúc lạng sang đông, lúc lại lách sang tây, thỉnh thoảng còn làm những hành động vô cùng mạo hiểm. Cả bọn vừa nghe gió mạnh gào rít bên tai, mở mắt ra đã thấy mình đang ở độ cao cả ngàn trượng.

Mặc dù Vương Tông Cảnh từ nhỏ đã tôi luyện tâm tính cứng như sắt đá mà giờ phút này da đầu cũng không khỏi tê dại, khóc không ra nước mắt.

Ở bên kia, sắc mặt Tiểu Đỉnh cũng xám ngoét, hay cánh tay ôm chặt cổ Đại Hoàng, miệng thì không ngừng mắng nhiếc Tiểu Hôi: “Tiểu Hôi, tại sao ngươi lại dở tệ như thế, chẳng phải cha ta lúc nào cũng nói ngươi rất hữu ích cho ta sao? Ngươi bay cẩn thận một chút đi!”

Nhưng Tiểu Hôi thì nhìn vô cùng thong dong, thần sắc cũng chẳng có gì gọi là khẩn trương, sợ hãi, mang theo vẻ tinh nghịch điều khiển pháp bảo xúc xắc bay như không có chuyện gì xảy ra. Mà pháp bảo vẫn bay một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn cực kỳ khó coi. Đã thế trong miệng con khỉ còn phát ra những âm thanh hưng phấn nữa. Cứ như thế, cả bọn bám trên pháp bảo xúc xắc bay từ dưới chân núi Thanh Vân lên, tốc độ không nhanh, nhưng dù sao so với đi bộ thì còn hơn vô số lần. Chưa tới buổi trưa cả bọn đã lên tới Đại Trúc Phong.

Tiểu Đỉnh nhìn ra phía xa cười vui vẻ, chỉ vào một đỉnh núi hùng vĩ ẩn trong mây mù, nói với Vương Tông Cảnh đó chỉnh là đỉnh Đại Trúc.

Vương Tông Cảnh trong lòng đâu có thảnh thơi được như thế, lúc nào cũng chỉ nơm nớp lo con khỉ kia tay nghề không vững, không cẩn thận mà rơi xuống thì chết cả lũ, còn chưa tới được Đại Trúc Phong ấy chứ. Cứ nghĩ thế thôi là đã khiến cho người ta có cảm giác nước mắt rơi đầy mặt rồi.

Nhưng cũng may mắn là mọi chuyện không có phát triển theo cái bi kịch mà hắn đã nghĩ trong đầu. Con khỉ Tiểu Hôi mặc dù không quá đáng tin cậy nhưng pháp bảo xúc xắc này vẫn rất ngoan cường, vẫn như cũ nghiêng trái, ngã phải, chợt cao, chợt thấp, kiên cường bay về phía Đại Trúc Phong. Mây mù trước mắt dần tản ra, đỉnh núi dần hiện ra rõ ràng, Vương Tông Cảnh cũng thấy được hình dáng của ngọn núi này. Hơn nữa hắn còn nghe thấy những âm thanh kỳ dị như sóng biển, giống như thác lũ tràn ngập trong thiên địa, vang vọng giữa ban ngày ban mặt.

Đó là một ngọn núi xanh tươi, ngút ngàn đều làm một màu xanh đậm. Sinh trưởng trên núi là trúc, khắp nơi đều có trúc, làm cho giữa thiên địa có một nét chấm phá màu xanh lá vô cùng đẹp mắt. Ngọn núi vô cùng rộng lớn, mênh mông, cao vút trong mây, gió lớn thổi qua làm cho lá trúc lay động dạt về một bên, từ đằng xa nổi lên một đầu sóng lá. Một lát sau, gió lớn tản đi, gợn sóng lại đổ về hướng ngược lại, giống như trên đại dương bỗng nổi lên con sóng lớn, ào ào mãnh liệt mà tràn tới. Cùng lúc đó, tiếng trúc lay động tạo ra âm thanh “Ào ào”, cứ quanh quẩn bên tai làm cho lòng người xao động. Trước kỳ cảnh này, con người chợt thấy mình nhỏ bé biết bao.

Không ai nói câu gì, nhưng thời khắc này, Vương Tông Cảnh lập tức nhận ra đây chính là một trong Thanh Vân Lục Cảnh: Trúc Đào. Nhìn biển trúc trước mặt, từng làn sóng lá sóng cành dập dềnh trong gió không ngừng, giống như sóng biển vỗ bờ ngày đêm không nghỉ. Tạo hóa thần kỳ của thiên địa này khiến cho lòng người cũng sảng khoái nhiều lên.

Giữa kỳ cảnh tuyệt diệu như thế, Tiểu Hôi vẫn điều khiển xúc xắc bay vèo vèo, lúc nghe lời, lúc lại tự mình làm theo ý mình, cuối cùng, sau khi làm mọi người mắt hoa đầu váng, nó cũng làm cho xúc xắc hạ cánh an toàn xuống Đại Trúc Phong.

Vương Tông Cảnh cũng không nghĩ sẽ cấp cho con khỉ kia cái sĩ diện gì, khi xúc xắc còn cách mặt đất năm sáu xích, hắn lập tức nhảy xuống. Sau khi đứng trên mặt đất của đỉnh Đại Trúc, cảm giác được mặt đất thân thương đang ở ngay dưới chân, lúc này Vương Tông Cảnh mới ngẩn đầu lên, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lúc này hắn mới cảm thấy mệt mỏi. Ngồi một chuyến bay do con khỉ kia cầm lái cũng hao phí tinh lực, khí lực không khác gì đấu tay đôi với một yêu thú hung mãnh cả.

“Chi chi chi chi…” Tiểu Hôi thét lên vài tiếng sau đó cũng để cho pháp bảo rơi trên mặt đất, quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh, dường như đối với hành động nhảy xuống lúc trước của hắn rất không vừa lòng. Nhưng Vương Tông Cảnh lờ nó đi, coi như không thấy. Mà Đại Hoàng, trên đường đi vô cùng bình tĩnh ngoài dự đoán, lúc này cũng nhảy phốc xuống, chạy loạn trên mặt đất, nghe ngóng, ngửi ngửi, sau đó sủa lên một tràng “Gâu gâu gâu gâu!”. Khung cảnh yên tĩnh lập tức vang dội tiếng chó sủa, giống như đang tuyên bố hùng hồn với tất cả mọi người rằng: đây là địa bàn của ta, ta đã trở về!

Lẫn trong tiếng chó sủa, dường như có cả tiếng cười khẽ vang lên ở phía xa. Nhưng một lát sau cũng không thấy ai đi ra. Tiểu Đỉnh chạy tới kéo Vương Tông Cảnh, cười hì hì nói: “Vương đại ca, đi gặp cha đệ nào!”

Nói xong nó quay người, hướng căn bếp hẻo lánh đối diện Thủ Tĩnh Đường mà tới. Dường như tiểu gia hỏa này đã quen thuộc từng gốc cây ngọn cỏ trên đỉnh Đại Trúc này rồi. Vương Tông Cảnh không dám thờ ơ, vội vàng bước theo. Tiểu Hôi là người nhảy xuống khỏi xúc xắc sau cùng, nó tiện tay vỗ một cái, pháp bảo xúc xắc tự nhiên co nhỏ lại, chỉ cần giơ tay là có thể bắt lấy được. Quay đầu nhìn thì đã thấy Tiểu Đỉnh mang theo Vương Tông Cảnh đi tới phòng bếp, Đại Hoàng cũng lượn lờ sau lưng bọn hắn.

Thân thể Tiểu Hôi khẽ động, muốn chạy về hướng đó. Ai ngờ đúng lúc này, một bàn tay thò tới chộp quân xúc xắc. Tiểu Hôi cũng phản ứng cực nhanh, vung mạnh tay ra bắt lấy trước. Chỉ thấy Đỗ Tất Thư không biết xuất hiện từ lúc nào, vẻ mặt vui vẻ nhìn con khỉ lông xám, ngồi xổm xuống sờ lên đầu Tiểu Hôi, cười ha hả nói: “Tiểu Hôi, nghe lời, mau trả pháp bảo cho ta.”

Tiểu Hôi thấy hắn thì ngơ ngác một chút, trong miệng kêu lên hai tiếng, dường như rất do dự. Đỗ Tất Thư lại trừng mắt nói: “Đáng ghét. Ta với Tiểu Đỉnh đánh cuộc, rõ ràng nói sẽ cho nó mượn xúc xắc bảy ngày, sau khi về núi sẽ trả lại cho ta. Con khỉ chết tiệt ngươi còn định trốn nợ sao?”

Tiểu Hôi chép miệng bẹp bẹp hai cái, buông lỏng tay ra. Đỗ Tất Thư như được đại xá, cười ha ha, trân trọng ôm lấy pháp bảo cất vào trong ngực, cẩn thận vuốt ve vài cái, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Sau đó hắn lập tức quay người bỏ đi, dường như có phần kiêng kị Tiểu Hôi, như sợ nó sẽ đoạt lại pháp bảo.

Cái đuôi của Tiểu Hôi ngoe nguẩy trên mặt đất hai cái, nhìn Đỗ Tất Thư nhanh chóng chạy ra xa, trên mặt khỉ có vài phần cổ quái, nó gãi đầu gãi tai dường như cảm thấy có gì đó không đúng.

Ở phòng bếp, Tiểu Đỉnh vừa chạy tới cửa phòng đã thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trong phòng, lập tức vui vẻ trở lại. Thoáng một cái nó đã vọt vào trong, miệng thì hét lên: “Cha, cha, con đã trở về!”

Nam tử trong bếp xoay người lại, quần áo đơn giản, tươi cười đầy ôn hòa, đúng là cha của Tiểu Đỉnh, Trương Tiểu Phàm.

Thấy Tiểu Đỉnh chạy tới như bay, trên mặt Trương Tiểu phàm cũng lộ ra vẻ tươi cười, thò tay, hơi dụng lực đem con trai bế lên, vứt Tiểu Đỉnh lên không trung một cái. Tiểu Đỉnh ha ha cười không dứt, vừa rơi xuống lại được phụ thân đón được. Sau đó nó thò tay ôm cổ Trương Tiểu Phàm, hì hì cười hỏi: “Cha, con về nhà cha có vui không?”

Trương Tiểu Phàm gật đầu cười đáp: “Vui chứ. Tiểu Đỉnh trở về, cha thấy rất vui.”

Tiểu Đỉnh thích chí cười vang, sau đó giãy giãy nhảy xuống, quay đầu ra cửa nói: “Vương đại ca, huynh vào đây.”

Vương Tông Cảnh đang đứng ở cửa ra vào, do dự không biết có nên vào hay không, nghe thấy Tiểu Đỉnh nói vậy, lại thêm Trương Tiểu Phàm đưa mắt nhìn, khẽ cười và gật đầu với hắn nên trong nội tâm hắn thấy thoải mái rất nhiều. Sự khẩn trương lo lắng lúc đầu không hiểu sao đã tan thành mây khói. Hắn mỉm cười, đi vào trong bếp.

Trương Tiểu Phàm xoa xoa đầu của Tiểu Đỉnh, ngồi xổm xuống thấp giọng nói với nó vài câu, lời nào cũng vô cùng yêu thương. Tiểu Đỉnh cười ha hả đáp từng câu một, rồi Trương Tiểu Phàm mỉm cười nói: “Đi tìm mẹ đi. Nàng chắc đang ở trong Thủ Tĩnh đường nói chuyện với Mẫn di của con đó.”

Tiểu Đỉnh khẽ gật đầu, quay lại nói với Vương Tông Cảnh: “Vương đại ca, đệ đi một chút. Huynh cứ ở đây chơi đi a!”

Vương Tông Cảnh suýt bật cười, nghĩ thầm trong lòng, trẻ con nhìn cái gì cũng thành chơi đùa hết. Tiểu Đỉnh lại như làn khói chạy biến ra ngoài, chưa tới Thủ Tĩnh Đường đã lớn tiếng kêu lên:

“Mẹ, mẹ yêu quý, con đã về rồi, mẹ ở đâu?”

Trong chốc lát, trên đỉnh Đại Trúc vang lên tiếng của thằng nhóc con một cách ồn ào.

Ở trong gian bếp, cha của thằng nhóc ấy mỉm cười lắc lắc đầu, trên mặt không giấu nổi vài nét yêu thương, lại có chút bất đắc dĩ với đứa con tinh nghịch của mình. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn tới Vương Tông Cảnh. Không hiểu sao, Vương Tông Cảnh cảm thấy rất khẩn trương, tự nhiên lại nhớ tới đêm trước ở trong thành Hà Dương, bước lên một bước, trên mặt đầy vẻ kính cẩn, nói: “Tiền bối, nghe Tiểu Đỉnh nói người có việc muốn gặp ta?”

Trương Tiểu Phàm nhẹ gật đầu, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, sau khi đánh giá Vương Tông Cảnh một chút thì bỗng cười đầy ôn hòa, nói: “Cậu có biết thổi lửa nấu cơm không?”

Vương Tông Cảnh giật mình ngớ người ra, không biết phải nói thế nào cho phải. Từ nhỏ đến lớn hắn sống trong Long Hồ Vương gia, dù không tính là siêu cấp thế gia nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử chính dòng, cho tới bây giờ cũng không biết khỏi lửa bếp núc là gì. Dù sau đó bị Thương Tùng bắt vào trong Thập Vạn Đại Sơn, sống một mình trong rừng rậm nguyên thủy ba năm, nhưng cũng chỉ biết ăn tươi nuốt sống, chứ chưa từng biết nấu cơm là gì.

Nghĩ tới người trước mặt này hôm nay là một đầu bếp, Vương Tông Cảnh mới cảm thấy có chút bất ngờ, chỉ biết lắc đầu đáp: “Tiền bối, ta không biết làm.”

Trương Tiểu Phàm cũng chẳng bận tâm nhiều, nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, nói: “Vậy ngồi chờ ta một lá, ta đang nấu dở bữa trưa. Chờ một lát nhé!”

Vương Tông Cảnh tất nhiên không dám thúc giục gì, chỉ liên tục gật đầu đáp ứng, sau đó đưa mắt nhìn về phía năm cái bàn ghế gỗ gần đó, không biết có nên ngồi xuống hay không. Cuối cùng hắn quyết định đứng chờ ở cạnh bàn. Trương Tiểu Phàm lại nhớ tới bếp lò gần đó, đi tới mở nắp nồi ra, lập tức một cỗ hương thơm ngạt ngào theo bong bóng đang nổi sôi ùng ục trong nồi bốc lên. Hắn nhắm hai mắt, dường như rất vừa lòng, nhẹ gật đầu rồi đậy nắp nồi lại. Sau đó hắn quay người đi tới một bếp khác, cầm bốn năm đoạn trúc cho vào lò. Vương Tông Cảnh lúc này mới nhìn ra, bên cạnh bếp lò, dựa vào tường là một đống trúc đã chẻ cao ngất ngưởng, được xếp thành đống gọn gàng. Bếp nấu dường như sử dụng chính thứ trúc này.

Ánh lửa hừng hực quấn lên thanh trúc, khuôn mặt Trương Tiểu Phàm dưới ánh lửa cũng đỏ ửng lên. Hắn nhìn nhìn một chút, tiện tay cầm một cây gậy sắt đen sì ở cạnh chân chọc chọc vào trong lò hai cái, lập tức lửa lại bùng lên to hơn.

Có lẽ vì ánh lửa bùng lên nên ánh mắt Vương Tông Cảnh cũng đảo qua trên cây Thiêu Hỏa Côn, chỉ thấy trên thân côn có những tia nhỏ màu đỏ như máu. Nhưng cây gậy đen sì đó chẳng có chút nào thu hút, nhìn cũng chẳng khác thì một cái que cời lò, nên hắn cũng không chú ý quá nhiều. Cứ như vậy, Trương Tiểu Phàm vẫn một mực ngồi bên bếp lò không nói gì, đột nhiên mở miệng hỏi:

“Cậu đã thật sự nghĩ kĩ chưa?”

Vương Tông Cảnh cũng không ngờ hắn lại đột nhiên mở miệng hỏi câu này, hơi lắp bắp một chút, sau đó rất nhanh có phản ứng, chỉ biết trợn mắt há mồm. Cuối cùng hắn dường như cũng hiểu ra ý của Trương Tiểu Phàm, nên sau khi trầm mặc một lúc, hắn đứng ở sau lưng Trương Tiểu Phàm, trầm giọng đáp: “Vâng!”

Trương Tiểu Phàm cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn vào ngọn lửa đang cháy hừng hực trong bếp lò trước mặt, lát sau hắn mới lại thản nhiên nói tiếp: “Con đường này không hề dễ đi, bây giờ cậu hối hận thì vẫn chưa muộn.”

Cho dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý vô cùng kĩ càng, nhưng không hiểu tại sao khi nghe được lời này, trong lòng Vương Tông Cảnh lại xuất hiện dao động mãnh liệt, muốn đem những quyết định khi trước của mình suy nghĩ lại một lượt. Nhưng cuối cùng, là người có tâm tính cứng cỏi, hắn lập tức ép nỗi xúc động này xuống, lấy lại bình tĩnh, thấp giọng trả lời: “Tiền bối, ta đã nghĩ rất kỹ rồi.”

Hai hàng lông mày của Trương Tiểu Phàm khẽ nhếch lên đầy vẻ kỳ quái. Rõ ràng nhìn hắn chỉ là một nam tử hiền lành, tính tình ôn hòa, vậy mà thân hình vừa động đậy đã làm cho Vương Tông Cảnh cảm thấy có một cỗ khí thế lăng lệ tràn ra, giống như thủy triều ào ào tuôn tới khiến Vương Tông Cảnh không thể thở nổi, không tự chủ được mà vội lùi về sau một bước.

May mắn là chỉ sau một khắc, cỗ khí thế này từ từ tiêu tán, Trương Tiểu Phàm đứng yên bên bếp lò nửa khắc rồi quay sang bên cạnh cầm lấy một cái bát lớn, mở vung nồi ra, dùng muôi lớn múc xương đã hầm nhừ ở trong nồi ra rồi lại đậy lại, cho lửa nhỏ hơn. Sau một loạt những hành động thuần thục này, hắn xoay người lại, nhìn Vương Tông Cảnh, nhẹ gật đầu, nói: “Cậu đi theo ta.”

Vương Tông Cảnh theo Trương Tiểu Phàm ra khỏi phòng bếp, sau đó Trương Tiểu Phàm tiện tay cầm lấy con dao chẻ củi để trên đống trúc được xếp gọn gàng, ném qua cho Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh giật mình vội bắt lấy, cảm giác bàn tay nặng trĩu. Chỉ thấy sống dao rất dày, lưỡi dao lại mỏng, nhìn có chút buồn cười nhưng cảm giác khi cầm vào tay lại rất vừa vặn.

Trương Tiểu Phàm nhìn hắn một cái rồi lại cất bước đi thẳng về phía trước, Vương Tông Cảnh mặc dù cảm thấy khó hiểu trong lòng nhưng vẫn đi theo. Hai người đi qua Thủ Tĩnh đường, vòng vo một vòng, sau đó đặt chân lên một lối nhỏ dẫn ra sau núi. Trên đỉnh núi vẫn không ngừng có tiếng cười thanh thúy đáng yêu của Tiểu Đỉnh, dường như thằng nhóc có được đồ chơi gì tốt lắm nên mới không ngừng cười nói như thế.

Một đường dẫn lên núi, hai bên đường đều là rừng trúc rậm rạp. Ngoại trừ trúc ra, còn có không ít tùng bách sinh trưởng. Thanh âm Trúc Đào từ xa dội lại, cả rừng trúc cũng chậm rãi lay động.

Đường càng lúc càng dốc lên, Thủ Tĩnh đưỡng đã bị khuất hẳn. Nếu là người khác, chắc chắn leo tới đây cũng đã phải thở hồng hộc rồi, nhưng thân thể của Vương Tông Cảnh cường tráng hơn người nên đi tới đây vẫn không khác gì đi trên đất bằng. Càng lên cao, trúc mọc càng dầy đặc, tùng bách cũng như những loại cây khác hầu như đã không còn thấy bóng dáng. Nhìn khắp nơi đều chỉ thấy một mảnh biển trúc xanh tươi mà thôi. Đi thêm một chốc nữa, con đường lên núi bỗng nhiên phân ra hai chỗ rẽ, bên phải tiếp tục hướng lên cao, còn bên trái thì dẫn tới một mảnh đất trống bằng phẳng. Miếng đất bằng phẳng này nằm giữa sự bao bọc của rừng trúc, có một mộ phần ở đó, một bia đá xanh dựng trước mộ phần, phía trên có viết mấy chữ.

Trương Tiểu Phàm đi tới đây thì dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm vào phần mộ này, trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau thương. Sau đó hắn chậm rãi đi tới. Vương Tông Cảnh không hiểu gì nhưng vẫn đi theo hắn, đến gần thì thấy trên bia mộ viết:

“Ân sư Điền Bất Dịch, sư mẫu Tô Như chi mộ.

Nữ nhi bất hiếu Điền Linh Nhi, đệ tử bất hiếu Tống Đại Nhân, Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, Hà Đại Trí, Lữ Đại Tín, Đỗ Tất Thư, Trương Tiểu Phàm khấp huyết cung lập” (DG: “khấp huyết cung lập” nghĩa là khóc nhỏ máu đứng cung kính, ở đây DG để nguyên HV để giữ nguyên sự trang trọng cho câu viết trên bia mộ Điền Bất Dịch và Tô Như.)

Gió núi nhè nhẹ thổi qua, âm thanh rừng trúc xào xạc, cỏ trên mộ xanh tươi, Trương Tiểu Phàm đứng trước phần mộ im lặng, đứng thẳng một cách trang nghiêm, dường như hắn đang nói gì đó với người nằm trong mộ. Qua một lúc lâu, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đi tới bên cạnh bia mộ, đưa tay vuốt lên rìa đá xanh, dường như đang nhớ lại quá khứ đau buồn, lại có chút vương vấn.

Cuối cùng, hắn cúi thấp người, nhổ mấy cây cỏ dại ở trên phần mộ, rồi nói khẽ: “Sư phụ, sư mẫu, con đi trước.”

Nói rồi, hắn hướng phần mộ vái một cái thật sâu, sau đó xoay người bước đi. Vương Tông Cảnh đứng ở một bên không biết phải làm gì, thấy Trương Tiểu Phàm quay người đi thì muốn đuổi theo, nhưng nghĩ nghĩ thế nào, hắn lại vội vàng quay người, hướng về phía mộ phần quỳ xuống lạy ba cái, rồi mới đuổi theo Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm quay đầu nhìn hắn mỉm cười, thần thái ôn hòa.

Trở về tới ngã ba, hai người lại tiếp tục rẽ sang lối rẽ bên phải đi lên. Hai bên đường lúc này đã chỉ còn toàn là trúc, hơn nữa Vương Tông Cảnh phát hiện, cây trúc nơi này so với trúc bình thường có sự khác biệt nho nhỏ, nhìn vừa thô to, vừa khỏe mạnh, mà đặc biệt nhất là các đốt trúc đều có màu đen nhánh.

Cứ đi một hồi như thế, hai người cuối cùng đã tới một chỗ núi cao, một mảnh rừng trúc rộng lớn trải dài trước mặt. Đường núi tới đây là hết, nhưng lại có một con đường mòn nhỏ dẫn vào trong rừng trúc, vòng vèo uốn lượn, không biết dẫn tới đâu. Vương Tông Cảnh nhìn thoáng qua rừng trúc này, chỉ thấy trong tầm mắt chỉ có một màu đen của trúc, có cây to cây nhỏ, nhưng càng về xa thì trúc càng to hơn.

Trương Tiểu Phàm dừng chân tại đây, đưa mắt nhìn vào trong mảnh rừng trúc này, ánh mắt hơi chớp động, trong đáy mắt có một sự nhu hòa, dường như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, khóe miệng lộ ra một nét cười vui vẻ. Sau đó hắn quay đầu nói với Vương Tông Cảnh:

“Theo quy củ của Đại Trúc Phong, đệ tử mới vào môn phái đều phải tới đây luyện tập chặt hắc tiết trúc, ngoài việc rèn luyện thân thể cho các đệ tử thì còn tôi luyện cả tâm tính cho đệ tử nữa.” Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, sau đó lại cười cười tiếp: “Ta với cậu cũng chưa thể nói là tình thầy trò, nhưng ngày trước ta thiếu người ta một cái nhân tình, nên hôm nay dạy cho cậu vài thứ, cũng coi như trả cho hắn phần tình cảm đó. Như vậy đi, trước tiên cậu hay qua bên đó chặt một cây trúc nhỏ nhất để ta xem thể chất của cậu thế nào.”

Vương Tông Cảnh vâng dạ, sau đó nắm chặt con dao bổ củi ngăm đen đi tới rừng trúc, tìm một cây trúc, cẩn thận nhìn một hồi, sau đó tay trái cầm lấy thân trúc, tay phải vung dao bổ xuống. Một dao chém xuống này hắn cũng không sử dụng toàn lực, trong nội tâm cũng muốn thăm dò một chút loại trúc chưa từng thấy này. Nhưng một dao này chém xuống chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục vang lên, dao bổ củi suýt bị văng ra khỏi tay. Vương Tông Cảnh vội vàng nắm chặt cán dao, nhìn kĩ lại, chỉ thấy thân trúc mới bị chém vào có một chút, trên thân có một vệt chém màu bạc nhàn nhạt.

Hắc trúc này so với những gì hắn tưởng tượng thì còn cứng hơn mấy lần.

Vương Tông Cảnh quay đầu, chỉ thấy Trương Tiểu Phàm đứng ở một bên không nói gì, khóe môi nhếch lên có chút vui vẻ vẫn đang chăm chú nhìn hắn. Vương Tông Cảnh hít sâu vào một hơi, đột nhiên cũng cười, sau đó lại quay vào nhìn cây hắc tiết trúc trong tay. Lúc này, động tác của hắn chậm rất nhiều, nhưng ánh mắt càng chăm chú hơn. Nếu như ai đó có thể nhìn xuyên thấu quần áo thì có thể thấy cơ bắp bên trong cánh tay hắn bắt đầu cuộn lên, đúng là hắn đang quán chú toàn lực để chuẩn bị làm tiếp.

“Hắc!”

Quát lên một tiếng, ánh mắt Vương Tông Cảnh cũng sắc lên, tay phải nâng dao bổ củi lên nhắm cây hắc tiết trúc này một lần nữa chém xuống. Trương Tiểu Phàm đứng nhìn ở một bên thần sắc cũng hơi động, dường như hắn đang suy nghĩ điều gì đó.

Lưỡi dao sắc bén phá không mà tới, trong không khí chỉ có tiếng rin rít sắc lạnh, trong nháy mắt dao đã bổ xuống thân trúc. Chỉ nghe “ba” một tiếng, một dao tràn ngập lực lượng này quả nhiên khác xa một dao trước, trực tiếp chém vào thân cây trúc. Nhưng hắc tiết trúc cứng cỏi có tiếng, dù cho những năm gần đây Vương Tông Cảnh không ngừng ma luyện thân thể thì một dao toàn lực này của hắn cũng không thể chém gãy được câ trúc, mà chỉ chặt được vào một nửa mà thôi.

Vương Tông Cảnh chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt hiện lên nét đỏ ửng, cắn răng rút dao bổ củi ra, sau đó hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục quát lên, một lần nữa phát lực chém xuống. Một dao này cuối cùng cũng chặt đôi được cây hắc tiết trúc. Dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Tiểu Phàm và Vương Tông Cảnh, cây trúc chậm rãi ngã xuống.

Vương Tông Cảnh có chút thẹn thùng, nhìn cây trúc không khác gì cây gậy này, thế mà với một thân khí lực của hắn, phải cố hết sức mới có thể chặt gãy khiến cho hắn cũng cảm thấy lúng túng, không biết nói gì, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Phàm. Đang định moi ruột gan nói một câu xin lỗi thì thấy Trương Tiểu Phàm gật đầu, mỉm cười nói: “Tốt lắm, so với ta năm đó thì tốt hơn nhiều.”

“A?”

Vương Tông Cảnh đầu óc mù mờ, không hiểu vị tiền bối này nói vậy là có ý gì, nhưng Trương Tiểu Phàm cũng không chờ hắn có ý kiến gì, vẫy vẫy tay ý bảo hắn hãy đuổi kịp mình, sau đó hướng vào một nơi sâu trong rừng trúc đi tới.

Trên đường đi sâu vào rừng trúc, hắc tiết trúc cũng lớn dần lên, hiển nhiên càng vào sâu thì trúc càng nhiều tuổi. Trương Tiểu Phàm cứ thẳng đường mà đi, thỉnh thoảng lại tùy ý chọn một cây trúc bảo Vương Tông Cảnh chặt xuống, cây sau so với cây trước đều lớn hơn một vòng. Mỗi lần sau khi Vương Tông Cảnh toàn lực chặt ngã được một cây thì Trương Tiểu Phàm liền dẫn hắn đi sâu thêm một chút, rồi lại lựa chọn một cây to hơn để cho hắn chặt.

Cứ như vậy, hai người tiếp tục hướng vào nơi sâu trong rừng trúc mà đi. Vương Tông Cảnh hiểu Trương Tiểu Phàm đang muốn khảo thí với mình nên không dám chậm trễ, mỗi lần chặt trúc đều là dốc toàn lực. Được cái những năm gần đây hắn trải qua nhiều chuyện, có thể ma luyện ra một thân thể tốt, gần đây lại học được chút đạo thuật thô thiển, đối với khí lực cũng bổ trợ không ít nên cứ một đường chặt trúc mà đi sâu vào trong.

Nhưng dù chặt được không ít hắc tiết trúc thì nội tâm hắn vẫn không ngừng kêu khổ. Càng về sau, hắc trúc mà Trương Tiểu Phàm yêu cầu hắn chặt càng to, càng cứng, hầu hết là trúc già, cho dù hắn sức lực như trâu thì cũng không thể chỉ dùng vài nhát dao là có thể đốn ngã. Cho nên càng về sau, hắn càng mất nhiều thời gian cũng như khí lực hơn cho một cây hắc tiết trúc, và tốc độ tiến tới của hai người cũng càng chậm.

Mãi cho tới lúc này, Vương Tông Cảnh vẫn cắn răng kiên trì. Trên đường đi, hắn đã chặt ngã được sáu cây trúc. Giờ khắc ngày, trong mắt Trương Tiểu Phàm cũng không thể giấu nổi vẻ tán thưởng.

Nhưng Vương Tông Cảnh cũng hiểu rất rõ bản thân mình, lúc này cánh tay đã đau nhức không chịu nổi. Nhất là vừa rồi khi đốn được cây trúc thứ sáu, nếu không phải lòng dạ và tâm trí kiên trì chống đỡ thì chắc lúc nà hắn cũng không còn cầm nổi dao bổ củi nữa. Vừa thở hồng hộc hắn vừa chậm rãi đi theo Trương Tiểu Phàm. Đi tiếp hơn mười trượng thì hắn cảm thấy tuyệt vọng, dường như đây là chỗ sâu nhất của rừng trúc này, chỉ có mấy chục cự trúc sinh trưởng, mỗi một cây so với hắc tiết trúc bình thường thì to gấp đôi là ít, có lẽ đã được mấy ngàn năm tuổi cũng không chừng.

Vương Tông Cảnh chỉ thấy miệng đắng chát, lúng túng không thể nói thành lời. Mà Trương Tiểu Phàm dường như không để ý tới thể trạng của hắn, chỉ một cây trúc lớn trong đó, thản nhiên nói: “Đi chặt thử cây trúc kia xem nào.”

Vương Tông Cảnh chết lặng một hồi, nhưng sau đó vẫn lê thân thể mỏi mệt đi về phía trước. Lúc đi tới gần cây trúc lớn đó, thấy thân trúc còn to hơn cả kích cỡ lưng áo mình thì không khỏi da đầu run lên, nhưng sau đó, hắn vẫn cắn răng giơ dao bổ củi lên, ra sức chém vào thân cây trúc đó. Chỉ nghe một tiếng giòn vang như tiếng dao chém vào tinh thiết, con dao bổ củi trong tay hắn văng ra, còn thân trúc thì không có một dấu dao nào, dù là mờ nhất.

Hắn cười khổ một cái, hiểu rằng trúc ở chỗ này vượt xa khỏi khả năng của hắn, lập tức quay đầu nhìn, định thành thật nhận thua với Trương Tiểu Phàm. Nhưng rồi hắn giật mình, chỉ thấy Trương Tiểu Phàm vẫn luôn đứng sau lưng mình lúc này lại chậm rãi đi tới một chỗ khác trong rừng trúc, một chỗ rất đẹp và tĩnh mịch, bóng trúc khẽ lay, ở đó có một cây trúc lớn nằm ngã trên nền đất, vắt ngang trong rừng trúc.

Trương Tiểu Phàm chậm rãi đi tới bên cạnh cây trúc này, lặng yên nhìn nó. Một khắc này, trong mắt hắn có vài phần đau thương và phiêu hốt. Rồi hắn chậm rãi vươn tay ra, dùng tay áo của mình lau lau trên thân trúc vài cái.

Một cơn gió từ trong sơn cốc thổi qua, lướt nhẹ qua đám tóc mai màu sương, dường như đang vuốt ve một khuôn mặt không còn trẻ tuổi nữa.

Hắn chậm rãi nở một nụ cười, sau một thoáng chần chừ, lại xoa xoa nhanh hơn một chút, dường như đang lau một chỗ ngồi. Sau đó, hắn hít sâu vào một hơi và nhẹ nhàng ngồi xuống.

Gió thổi qua đám lá trúc như sóng lớn, giống như thời gian vô thanh vô tức rôi đi, tóc đã đổi màu, tương tư đã đoạn.


tien hiep ky duyen icon

Thiên địa 3D- chuẩn MU cho androidthien dia 3d 1

Thiên Địa 3D là tựa game mobile nền tảng 3D đầu tiên về đề tài MU - do chính người Việt tự phát triển.

Tải game mobi hot nhất 2014

Liên hệ

TẢI GAME MOBILE HOT CHO ĐIỆN THOẠI 2014
Copyright © Game mobi hot
Phát Triển Bởi: 
Google Plus Page: Gamemobihot on Google Plus
Email: gamemobihot@gmail.com
Địa chỉ: Hoàng Mai, Hà Nội. - SĐT: 0167385456
DMCA.com Protection Status
Liên kết:
Tải mobi army 230 | Tải game Thiên địa quyếtTải Game điện thoại | Phong vân truyền kỳ | Au mobi 2014 | Game nông trại làng xì tin | Tiên hiệp kỳ duyên | Tin nhan chuc ngu ngon